Nỗi buồn vui
Cứ mãi đan xen
Và đuợc mất
Theo nhau tiếp nối
Tình yêu anh
Tròn vo dấu hỏi
Mang cả đời
Chỉ tội giấc mơ
.
Giam thời gian
Phía trái nghệch ngờ
Sờ lên mắt
Chân chim chằng chéo
Mơ thêm chi
Đời giờ cuối nẻo
Thân guộc gầy
Vặn vẹo ốm đau...
.
Triền dốc đứng
Chân quào mỏi mệt
Bám vào đâu
Không chệch tay, lăn?
Mấy mươi năm
Thân trải nhọc nhằn
Lúc nằm xuống
Sương giăng đầu mộ...
.....
N2Y
Thơ thiệt thảm!
Trả lờiXóa:(
Ừa!
XóaNgày cứ nối ngày
Trả lờiXóatrôi đi mất
Tay em đã lỏng
thật rồi sao
Hẹn ước ngày sau
có lẽ nào
Được mất bao nhiêu
duyên tệ quá
Anh mang hy vọng
gửi trời xa
Gió thoảng
tình mơ quà ký ức
Mây buồn
mưa lạnh sâu trong ngực
Hóa thành kỷ niệm
được không em
Sống ở trên đời
ai cũng yêu
Gặp người tâm đắc
có nhiều đâu
Em buông chi vội
để dạ sầu
Chờ năm canh nữa
có lâu cứ chờ
Chẳng nằm mơ
là đời nghiệt ngã
Có ai sống mãi
bao giờ chứ
Câu cười giọng nói
biệt tăm để:
“Lúc nằm xuống
sương giăng đầu mộ...”
Lỏng tay buông
Xóa.....
Em đang lăn trên triền con dốc đứng
Níu vào đâu cũng chỉ chựng vài giây
Giữa mất còn chỉ một chút lơi tay
Muốn buông xuôi trả xong đời nghiệt ngã...
.
Người ta bảo: " sống như một món quà"
Mà thượng đế tặng riêng người biết sống!
Người biết sống là người luôn hy vọng
Khi gặp điều tệ nhất phải không anh?
.
Hẹn ước ngày sau, chắc sẽ không thành.
Em yếu đuối sức mỏng manh tuyệt vọng
Xác thân em như căn nhà hoang trống
Sửa đầu này nó lại hỏng đầu kia...
.
Ngày tiếp ngày trôi đi trong vô nghĩa
Nỗi đau buồn càng thắm thía bủa vây
Tự khóc lấy! một mình lau nước mắt
Lỏng tay buông trốn đối mặt bản thân...
.
Anh nơi đâu nếu có lần trở lại
Hy vọng mang gói kỹ tặng cho em
Quà ký ức cùng thơ tình ước hẹn
Hoá giấc mơ thành kỷ niệm - quên đau!...
......
Chị làm thơ để quên đau. Chị mệt lắm rồi Sỏi ơi!...
Trả lờiXóaChiều nay nắng
gió nồm đưa ngang cửa
Đọc thơ em
sầu chất chứa tim tôi
Vui đâu hết
mà chỉ thấy buồn thôi
Em muốn buông
trôi xong đời ngiệt ngã
Chán tất cả
nghĩa là buông tất cả
Bỗng một ngày
câu thơ không hòa điệu
Nỗi buồn đau trong em
anh rất hiểu
Bước chân phiêu
dằn vặt chốn phồn hoa
Tim cô đơn
đang nhớ mong xa lạ
Đếm tơ lòng
gió ngiêng ngả lắt lay
Nhìn cà phê
chảy giọt sầu lơ lửng
Uống cho vơi chứa đựng
những chiều buồn
Tôi biết em chán nản
muốn buông rồi
Nhưng nếu biết
em có tôi làm bạn
Làm tình nhân
giống cơn mưa giải hạn
Em còn buồn
hay chán nản chăng em?
Hihi! Sống một ngày lãi một ngày chị ạ! Đừng buông.
Anh biết em chán nản trốn bản thân
XóaQuên nỗi đau ăn mòn dần thể xác
Tội con tim co, ngạt hở bên trong
Chận máu đỏ khó lòng nuôi cơ thể
.
Thở khó rồi sống từ nay không dễ
Vẫn còn hơn khệ nệ kéo dài thêm
Bất chợt đi chẳng báo trước ngày đêm
Treo lơ lửng tay em mềm trơn mỏi...
.
Mỗi cá thể mệnh số đã định rồi
Em an phận xuôi dòng đời sắp sẵn
Đêm bệnh viện nuốt cô đơn mặn đắng
Giây phút này anh muốn nhắn gì không ?
.
Nghĩ về anh những lúc cắn môi hồng...
Cũng là lúc tim nhớ mong da diết
Anh có hiểu nhưng đau thì chưa biết
Nỗi đau đời đang vắt kiệt tim em...
.
Hihi...vậy là chị còn lãi dài dài. Em khỏe chưa ?
Anh biết em đang trách phận than thân
Trả lờiXóaNhững cơn đau đang dày vò thể xác
Tim co thắt và phổi rên như ngạt
Tâm trạng nào mà hò hát yêu mê
Sống cô liêu tật nguyền đâu có dễ
Kéo theo đời khệ nệ khổ đau thêm
Đứt “phựt” bất ngờ bất kể ngày đêm
Nắm cuộc sống trong tay mềm trơn mỏi
Ta sẵn sàng nếu “Nam Tào” có gọi
Hành lý đây rồi ta luôn sắp sẵn
Tạm biệt bạn bè đôi môi đắng mặn
Phút giây này em có đợi anh không(?)
Trong ngực anh tim vẫn tải máu hồng
Nên vẫn nhớ vẫn mong em tha thiết
Và vẫn sợ lúc nào đau chưa biết
Bất thình lình sẽ vắt kiệt tim em.
Chia sẻ nỗi đau với bệnh nhân...! Hihi @};-
Anh biết em đang oán trách bản thân
XóaChăm cái xác ngày đêm mệt lử
Ngày cho ăn canh giờ uống thuốc
Đêm vỗ về ngủ yên giấc nghe không
.
Lo tắm táp gội đầu cắt móng
Dọn dẹp nhà giặt giũ đem phơi
Bao công việc lập trình anh hỡi
Túm lại là hầu cái xác rã rời
.
Lúc mệt nhoài em bỏ mặc anh ơi!
Nó lại đòi vui chơi giải trí
Em cho nó trả lời thơ anh chứ lị
Nó ngồi yên anh thấy dị không nào...
.
Nó dở chứng em lao đao nằm viện
Vào nơi đây nó thấy đỡ buồn
Vì có người trò chuyện với nó luôn
Hỏi ông trời còn bao tuồng chưa diễn...
.....
Hihihi bệnh nhân hôm nay khỏe một chút rồi.
Nhập viện làm một mớ xét nghiệm
Cho một đống thuốc. Về nhà uống.
Hic hic...
Ừ! Hiểu rồi cảnh cô liêu là vậy
XóaTrẻ chán chường già càng thấy dở hơn
Tay bám vịn chân run bước nền trơn
Lo bất chắc chưa trượt chân đã ngã
Tự mình chăm xác thân mình mệt lả
Lo tắm gội nấu cơm ta tự diễn
Tự thuốc men những khi đời có biến
Gọi tacxi vào viện cũng mình ta
Ở nhà thương còn thích hơn ở nhà
Vì có bạn vào ra câu trò chuyện
Nhờ vả nhau hóa ra là cũng tiện
Còn có người chứng kiến những ngẩn ngơ
Những đêm buồn nằm cứ nghĩ vẩn vơ
Giá có ai ngay bây giờ thương ta
Thì chắc chắn từ chối ngay thôi nhá
Bởi thân hèn sông chung nhà không nổi.
Há há. Cố lên bệnh nhân!
"Tự thuốc men những khi đời có biến
XóaGọi tắc -xi vào viện cũng mình ta
Ở nhà thương còn thích hơn ở nhà
Vì có bạn vào ra câu trò chuyện
Nhờ vả nhau hoá ra là cũng tiện
Còn có người chứng kiến những ngẩn ngơ"
.
Hay quá luôn! Chị thích đoạn này.
Chị em mình "đồng bệnh tương lân"
Hic hic!